Tháng Chín 10

Vào lớp một con tập làm thơ
Những vần thơ chưa thành câu, thành luật
Con viết toàn chuyện đời thường có thật
Cả gia đình có mặt ở trong thơ.
Con nhớ lắm kỷ niệm của ngày xưa
Hồi ức cha dội về trong thổn thức;
Rất đỗi thân thương dịu dàng rất mực
Tiếng thơ con chắp cánh bởi tình cha.
Khi lớn lên con đi học xa nhà
Ngày tiễn con lên đường mẹ khóc
Đời tần tảo chắt chiu khó nhọc
Đọng nơi khóe mắt mẹ, mắt cha.
Một năm, hai năm trôi qua
Nơi xứ xa con tập làm người lớn
Mọi quyết định con bắt mình lựa chọn,
Nhớ lời cha con chăm chút giữ mình.
Khó khăn nào rồi cũng sẽ qua nhanh,
Những thất bại làm hành trang con bước
Con đang sống bởi con tin phía trước:
Ánh lửa tình yêu cha – mẹ soi đường.
Cuộc đời dài còn thử thách gian nan
Nhưng con tin con là người chiến thắng
Bởi con là con cha – một người lính
Phải biết đấu tranh và chấp nhận hy sinh.
Xưa cha đấu tranh vì độc lập quê mình,
Nay con đấu tranh để dựng xây Tổ Quốc
Hai thế hệ cùng chung niềm mong ước,
Hạnh phúc nào bằng cống hiến phải không cha?!
Những lúc buồn con vẫn cất giọng ca
Vẫn làm thơ, vẫn yêu đời kỳ lạ
Trước mặt con là đại dương, biển cả
Mênh mông con đường phải chọn lối đi riêng.
Cha dặn con phải có hướng tiến lên,
Không lùi bước trước khó khăn thất bại,
Lời của cha vẫn theo con đi mãi
Bạc tóc cha con bước vào đời.
Con đã qua cái tuổi hai mươi
Qua nông nổi con bắt đầu hoàn thiện
Và hạnh phúc chỉ riêng mình con biết:
Gia đình là bến đỗ đời con.