Tháng Mười Một 21

Chiều Đăk Lay bụi vướng lưng trời
Gió đỏ quạch từ đâu thổi tới
Ta và bạn vì sao trôi dạt
Trăm con đường lang bạt đổ về đây.

Xòe bàn tay vốc nắm đất này
Thương cố thổ mười năm biền biệt
Trăm ngọn suối còn xuôi về biển
Ngàn cánh rừng thiêng còn gửi cội lá vàng
Ta lẽ nào mạt kiếp lang thang?…

Và chiều nay gió rung lời lá hát
Khúc hoang ca gợi những hoang tình
Thì bạn ơi giữa cuộc mưu sinh
Sao chôn cả đời mình trong lam lũ?

Bới cuốn gió lục mùa thu cũ
Trăm lá vàng ủ mục bao nơi
Mà chiều nay tâm trạng rã rời
Gào lên mấy vần thơ tơi tả.

Chiều Đăk Lay chiều say không rựou
Gió say mèm lọt chết lòng khe
Trời say khướt mang hoàng hôn đỏ khé
Ta uống bao giờ mà viết tứ thơ say:
Ô hô phiêu lãng hề!
Bên bờ vực thẳm.
Nghiêng mé chết hề!
Ngã bóng trăm năm…

Bãi vàng Đăk Lay, mùa hè 1989.