Tháng Mười 6

Đi chưa hết những con đường quê mẹ
Thời trẻ trai phiêu dạt áo cơm hoài
Chân mang giày còn nhói những mũi gai
Ngày chân đất giậm bừa qua nương rẫy

Đi chưa hết gò cao và hố sũng
Gội mưa dầm nắng ải với người thân
Hứa về quê lời hứa cuội lần khân
Để đêm ngủ nghe hồn đè bóng núi

Ta cõng nợ quê nhà ra tứ xứ
Thấy đời mình thấp thoáng một bờ tre
Vầng trăng khuya, lu nước, gió đêm hè
Con dế nhỏ thất tình khan cả giọng

Ta cõng nợ tiếng chim gù mỗi sáng
Cỏ lau đồi tóc mẹ trắng vào thu
Đồi dốc cheo leo núi ngập sương mù
Đi chưa hết mà chân cùn chân vẹo

Đi chưa hết ruộng bờ mương nước chảy
Con cá đồng bơi ngược đẻ ngày mưa
Nhà trống trơn phên liếp gió đông lùa
Hơi ấm áp khơi dần quanh bếp lửa

Ta cõng nợ bốn mùa không hết nữa
Gió mây giờ nghẽn lối một đường bay
Đường quê xưa cứ mãi nối thêm dài
Đi chưa hết… làm sao về cho kịp…