Tháng Mười Một 19

Tặng Vy

Nàng ra đi giữa mù sương
Ta bơ vơ mấy ngã đường ngóng theo
Bỗng nhiên cách núi ngăn đèo
Bỗng nhiên trắng mảnh trăng treo cuối trời

Nàng đi, bóng nắng chơi vơi
Bỏ vườn xưa gió tơi bời thổi qua
Lá vàng bay, bỏ mặc ta
Đang triền miên những sầu xa, buồn gần

Nàng đi, có một khoảng sân
Không bao giờ nắng, tần ngần phủ rêu
Đồng hồ con lắc vẫn đều
Bỗng nghe ra chuỗi tiếng kêu lạnh lòng

Ta thành cây nấm cô đơn
Mọc ngay trên đống nhớ mong chập chùng
Nàng đi… Về sáng rưng rưng
Giọt sương đêm đọng, nhỏ từng tiếng rơi

Nàng đi vai nhỏ cuối trời
Bỏ ta ngồi đợi không lời, ngẩn ngơ
Ta thành câu Lục bơ vơ
Ngóng nàng, câu Bát mịt mờ dặm xa

Sài Gòn, 14.09.2014