Tháng Mười Một 18

Tôi lại là tôi của mọi người
Là tôi men rượu nốc chơi vơi
Là tôi khói thuốc mờ cay mắt
Là tôi sĩ khí bỏ đi rồi

Tôi đã quên rồi (hay cố quên)
Những gì dĩ vãng dẹp sang bên
Quá khứ tương lai mờ mịt ngắm
Một chai một cốc nốc đời lên

Trăm năm là một chén rượu này
Chúc cho trái đất cứ lăn quay
Chúc cho thế giới thêm cuồng loạn
Chúc tôi sống nốt kiếp đọa đày

Họa chăng là lúc trở về nhà
Say mềm và rách tả tơi ra
Nằm vùi ôm gối rưng rức khóc
Mêng mông thương nước nhớ quê xa