Tháng Một 7

Anh biết!

Trái tim em vốn chẳng thuộc về anh
Mang khối nặng ngàn cân thời quá khứ
Kỷ niệm một thời trong em còn giữ
Chưa phút giây nào nỗi nhớ phôi phai

Anh biết ghen cũng chẳng thể nguôi ngoai
Khi anh quen em vốn đã là như thế
Ngày hôm qua của ai cũng có lẽ
Giống như nhau một thủa dại khờ yêu

Cứ mỗi lần em dõi mắt nhìn theo
Đám mây trắng cuối trời trôi lặng lẽ
Tim anh nhói đau, mắt buồn rưng lệ
Ngoảnh mặt đi che giấu xót xa lòng

Mỗi chiều về em lặng lẽ bâng khuâng
Là anh hiểu em đang tìm hoài niệm
Tìm phút giây đã cùng em xao xuyến
Của một thời đắm đuối chẳng có anh

Anh vô tình trang nhật ký màu xanh
Bao tâm sự em gửi vào trong đó
Những điều em chưa một lần thổ lộ
Với riêng anh như thế một lần nào

“Em yêu anh” – lời nói đó em trao
Được mấy phần thành tâm còn trong đó
Bóng người xưa em mãi còn thương nhớ
Đến bao giờ mới phai nhạt em ơi

Tìm đến cùng nhau xây mộng cuộc đời
Sao vẫn cứ trông hoài một kỷ niệm
Sao không thể quên cho lứa đôi trọn vẹn
Níu kéo gì một khoảnh khắc ngàn xa

Đường ta đi còn nhiều lắm phong ba
Nào ai biết những gì đang chờ đợi
Nếu một ngày kia có người quay trở lại
Sẽ thế nào cho số phận rủi may

Mấy năm trời mà nỗi nhớ chưa phai
Còn phải đếm thêm bao lần lá rụng
Một nửa tim yêu nỗi niềm trĩu nặng
Nửa bên này phúc phận được bao nhiêu

Muốn ôm lấy em để buồn bã cùng nhau
Mà ích kỷ dâng đầy nên không thể
Mà đớn đau nghẹn ngào nhiều như thế
Muốn tìm lời an ủi để bao dung

Anh đi tìm quên trong chén rượu cay nồng
Mà vị đắng bỗng như thành vị ngọt
Thương em nhiều mà lòng anh chua xót
Lạc giữa đời mình anh bỗng hóa vô duyên

Muốn đem tặng em cả trời đất bình yên
Sao cuối trời mây đen nào vần vũ
Em vẫn đắm chìm trong hàng ngàn nhung nhớ
Anh bơ vơ như kẻ sống bên lề

Đem tâm tình gửi gắm tới trăng khuya
Trăng hờ hững trốn vào mây chẳng nói
Đem kể lể khóc than cùng với núi
Núi gục đầu im lặng đến mỉa mai

Đốt thành tro gieo vào giọt sương rơi
Sương chẳng nhận đọng nguyên hình trên lá
Đem ưu tư gửi vào lòng biển cả
Sóng dập dồn đem trả lại vẹn nguyên

Đem chuyện trò với giọt nắng mới lên
Nắng ngơ ngác khẽ cười như không hiểu
Thôi đem về một mình anh gánh chịu
Cho không đành đem bán chẳng ai mua

Một mình anh lặng lẽ một trời khuya
Không giữ nổi trái tim em khờ dại
Cuộc sống vẫn trôi ngược xuôi mê mải
Đẩy xa dần khoảng cách một trời yêu

Anh khóc thầm cho duyên phận trớ trêu
Lòng day dứt giữa được, thua, giữ, bỏ
Nợ với duyên rõ ràng là mình có
Sao trái tim em không trọn vẹn về anh