Hiểu nhầm
Tháng Năm
17
Chỉ là những nỗi buồn
Rơi trên vai rạn vỡ
Chỉ thấy mình dang dở
Nhanh quá những ngày vui!
Những chờ đợi nhỏ nhoi
Những hiểu lầm buồn bã
Những lời ai vội vã
Để đôi đường ai đi
Qua một dòng sông khuya
Dài sao cùng năm tháng
Chẳng lẽ là dĩ vãng
Hai người lại chưa quen.
Bài thơ viết tặng em
Chỉ là trong ngẫu hứng
Chỉ là lòng không vững
Qua những ngày hôm qua!
Biển buồn
Biển buồn không bến thuyền sang
Biển buồn chiều trĩu trăng vàng sắp lên
Biển buồn anh nhớ môi em
Dạt dào, êm nhẹ, miên man đợi chờ!
Chiều nay đứng biển làm thơ
Mà xa tít tắp, mịt mờ trên chân mây
Ngửa tay hứng hạt mưa bay
Chân buồn đứng ngóng cả ngày lẫn khuya!
Nhớ em vết cát chưa mờ
Chân trần 2 đứa: Ngày xưa đâu buồn!
Sao trôi đi giữa trần gian
Em là có thực: Biển mang đi rồi!
Giá mà tôi chẳng là tôi
Để tôi làm lại trên đời : Có em !
Biển ơi nỗi nhớ miên man
Tim tôi sóng vô râm ran : Biển buồn !
Lòng anh nỗi nhớ bồn chồn
Giá như ngày đó : Tôi khôn như giờ
Thì không ngốc nghếch ậm ờ
Nói yêu : có lẽ bây giờ còn em !
(Biển Nghi Sơn – Thanh hóa 16/5/2010)
Bài thơ: Mắt em
Có những điều không hiểu
Em và tôi đôi bờ
Là gió rung lá rụng
Góc phố thành bài thơ;
Xào xạc bên vệt nắng
Em tóc trong xõa dài
Búp hồng non gáy cổ
Nụ cứời mềm cành mai;
Chẳng biết rồi sao nữa
Hư cấu một chuyện tình
Nhân vật anh mơ mộng
Như một thời lung linh!
Anh chẳng nhớ dáng vóc
Anh nhớ nụ cười em
Nhớ đôi mắt trong suốt
Đen huyền giữa trời đêm
Rồi những giây loáng thoáng
Lại nhớ gì vu vơ
Nhớ như nhớ cảm giác
Nhớ như là bài thơ
Đừng giận anh cảm xúc
Vì anh viết cho em
Bài thơ tuy ngắn ngủi
Nhưng đẹp và thiêng liêng;