Tháng Một 12

Xưa anh chẳng nói một câu,
Ðể em mang mãi nỗi sầu trong tim.
Người đâu nhút nhát im lìm,
Ðể cho thuyền đắm, đò chìm giữa sông.
Bây giờ em đã lấy chồng,
Rào xưa, dậu mới đường không lối vào.
Ðâu còn trăng sáng bờ ao,
Ðể ai đứng đó nao nao nhớ mình.
Trách người, người đã vô tình,
Người sang bến mới, người nhìn trăng rơi.
Phải chăng duyên kiếp do trời ?
Phải chăng ai chẳng một lời với ai?
Ðể cho thuyền tủi sông dài,
Cho thuyền lỡ chuyến hỡi ai đi về.
Chân quê, em vẫn chân quê,
Ðêm nằm em vẫn mơ về buồm nâu
Buồm nâu ơi hỡi buồm nâu
Giờ này ai biết ai sầu hơn ai!