Nỗi nhớ… Biển và Em
Em ước gì mình ngày ấy,
Ngày chúng mình hai đứa gặp nhau.
Đừng nói gì khi đã xa nhau,
Để niềm đau giờ trong xa vắng
Để nắng chiều mình em lượm nhặt,
Bãi biển dài vắng mặt tình yêu…
Rời xa biển,
Trong cô đơn,
Trong nỗi buồn,
Em lang thang giữa phố phường vội vã.
Quay về biển
Em ước gì chúng ta còn xa lạ,
Để trần gian ghét bỏ trái tim này.
Anh ra đi xa cách bao ngày,
Trên biển vắng người dưng đâu… sóng lặng!
Anh có biết tình em chân thành và sâu nặng,
Thế mà anh đi mãi chẳng một lời.
Nếu đừng xa anh, em đổi cả cuộc đời
Để được gần anh trong niềm yêu tha thiết.
Dẫu em vẫn biết
Con đường em và anh
Hai con đường riêng biệt
Cũng mong một ngày hạnh phúc bến bình yên
Em ước gì em chẳng có ưu phiền,
Thì em biết
Anh sẽ về bên em
Từ miền xa vắng…
Em dạo bước
Nhìn ánh trăng mà ngỡ nắng,
Vắng anh rồi bầu trời chẳng bình minh.
Ngày qua đi em chỉ một mình
Và em ước ngày xưa… trong dĩ vãng…!
“Ngày qua đi em chỉ một mình
Và em ước ngày xưa… trong dĩ vãng…!”
Bài thơ rất tuyệt, Cuộc đời là những chuỗi ngày dài của niềm thương và nổi nhớ…! Một người đi xa thì nhớ nhưng người ở lại thì càng nhớ hơn; “Ngày qua đi em chỉ một mình” chỉ một mình với không gian cũ với thời gian đi…nơi đâu người ở lại cũng niềm cảm, cũng thấy k.niệm và con người thoán qua…
Chúc nhà thơ hạnh phúc!
“Ngày qua đi em chỉ môt mình
Và em ước ngày xưa …trong dĩ vãng…!”
Câu thơ nói lên thật nhiều điều . Thật hay .Thật sự làm rung động con tim người đọc .