Tháng Năm 17

Sông xưa giờ đã nên hồ,
Người thơ xưa đã thành mồ thời gian.

Chưa qua được nửa tuần nhang,
Dường như có tiếng thở than trong lòng?

“Quanh năm buôn bán mom sông,
Nuôi năm con với một chồng”… dở dang.

Lệ đau rỏ xuống hai hàng,
Dường như có nỗi hàm oan trong lời?

Câu thơ trăm mối tơ trời,
Khứa vào tâm khảm phận người chưa thôi.

Nghe từng con chữ rơi rơi
Từng con chữ quấn quanh đời nhà thơ.

Người đi khuất nẻo xa mờ
Hỏi rằng tiếng ếch bây giờ còn không?