Tháng Một 12

Hà Nội mùa này lạnh quá phải không anh?
Em thương hàng cây gió về bật gốc
Thương lũ trẻ con sớm nay đi học
Má đỏ hồng sau những chiếc khăn len

Em nhớ hai người trong một quán quen
Anh kể chuyện còn em ngồi yên lặng
Ở ngoài kia phố mùa đông xa vắng
Xa vắng như khoảng trống giữa chúng mình

Qua lâu rồi sao vẫn cứ buồn tênh
Ngay cả trong những vòng tay siết chặt
Khi chiều nay cơn gió mùa đông bắc
Thổi tung bay yêu dấu của một thời

Em biết rằng những chiếc lá vừa rơi
Sẽ trở lại theo mùa sau đến muộn
Nhưng thương nhớ có nào đâu ai muốn
Cũng trở về trên phố cũ người xa

Thôi trách chi những ngày tháng đã qua
Hai đứa mình bây giờ đều đã khác
Thời gian xóa đi những lời độc ác
Xóa cả một thời yêu dấu trong xanh

Hà Nội mùa này nhớ quá, phải không anh?