Vọng chiều
[…]
Sấm Đoài báo trận mưa Đông
Mây đi bỏ lại anh trong chiều này
Kìa đôi hạc trắng dìu bay
Đánh rơi nỗi nhớ xuống đầy vai anh…
[…]
Sấm Đoài báo trận mưa Đông
Mây đi bỏ lại anh trong chiều này
Kìa đôi hạc trắng dìu bay
Đánh rơi nỗi nhớ xuống đầy vai anh…
[…]
Ngày không bình yên
Chú ngựa hoang đơn độc trong ta chỉ chực lồng lên
Tung những nhịp chân hối thúc và phóng túng
Về phía ban mai mà ở đó
Chập chờn hiện ra thảo nguyên thơ mộng
Với muôn loài hoa đua sắc nở ra đón đợi mặt trời.
[…]
Những người nhiều bạc vàng dựng nhà cao
Dưới mặt trời kiêu hãnh
Gió tầm cao lùa lạnh cứng những mảng tường gạch men ốp lát
Gió tầm cao không đủ ấm tim người
Và khi chiều xuống buông màn sương mỏng
Họ trở lại ngôi nhà soi mình vào gương
Ánh đèn nê-ông sáng quá làm lộ những đuôi mắt chân chim
Từng thấy đâu đây trên gương mặt người khác
Một ngày dần qua…
[…]
[…]
Em ngồi bên chiếc bóng, vẫn lặng im
Tôi không nhớ những điều gì đã nói
Hồn lâng lâng bên tai ai thầm gọi
Ngã ba sông đang mộng cõi ảo huyền
[…]
[…]
đôi tay cầm đời đã mỏi
rớt lòng tôi xuống đường đi
nhặt lên có hình cái chậu
chung quanh quê núi thầm thì.
[…]
[…]
Gió trong ta
Sấm trong ta.
Nợ trần ai dễ gì ai thoát khỏi.
Tầng mây chảy,
Suối tình không gốc ngọn.
Thác là khói.
Sương là sông.
Mỹ nhân chập chờn hơi thở sóng!
Bụi trần không là tội lỗi.
Tinh khiết không là thánh thần.
Ta đi lơ lửng
Chẳng xác thân.
[…]
Những mối tình không thành đi xa
Những mối tình không thành trở lại
Vầng trăng xưa ủ mật sắc hoa vàng
[…]
Chiều ra cửa bể đứng chơi
Thấy giòng máu đỏ loang nơi mắt người
Đêm về mộng ánh ma trơi
Xanh lòng nặng trĩu một đời quạnh hiu
Mình ta giữa chốn tịch liêu
Lao đao từng tiếng cuốc kêu dật dờ
Cô đơn vật vã trong mơ
Năm canh tỉnh thức đợi chờ ngày mai
Tội thân con cuốc lạc loài
Ngàn năm réo gọi hồn ai hững hờ
Người về vai quàng nắng gió
Hoa vàng nở rộ đường xuân
Đường xưa bao lần đưa đón
Bây giờ lạ bước bâng khuâng
[…]
Đêm ngồi nhìn chiếc bóng
tôi
Chợt nghe
như tiếng mưa rơi
trong mình
Ngoài kia
phố cổ lặng thinh
Rêu phong xưa,
đã u minh mấy lần
[…]