Tháng Bảy 11

Trời chưa hẳn là đêm,
Nhưng ngày chừng sắp mất.
Những trở trăn vặn mình như thường nhật
Khi em nghĩ về anh…

Là chút ít mong manh
Còn vướng cơn mưa ban chiều khi bóng anh vừa khuất
Chút ít thôi, mà đầy cay khóe mắt
Sao anh không nhìn nơi bóng tối – phía em?

Ngày lâu quá rồi, nên lạ bỗng hóa quen
Này khoảng trống mông mênh,
bàn tay xương,
mi mắt đen,
và cái nhìn sâu thẳm…
Em vẫn ngủ ngon, dẫu chẳng còn câu chúc dịu dàng nồng ấm.
Anh từng thật gần, như nỗi nhớ quanh đây.

Thì rất gần, hay dẫu tít chân mây
Người cũng chỉ như vầng trăng bỏ quên đáy hồ mùa cạn nước
Và em, cố gắng xua mặt trời
…nhưng chẳng được!
Vậy nên lòng cứ thế… chói chang…

Này anh, ngày đã sang
Cơn mưa đến ạt ào vừa kịp tạnh
Cây tình si trút lá, chơ vơ chìa cành nhánh
Ngác ngơ em trong vũ khúc giao mùa
cố đuổi xua ký ức…

Này anh, lòng tinh tươm chưa sau cơn nhói đau rất thực
Cũ mèm lời yêu đương?