Gửi từ mùa xuân đảo xa
Anh gửi về em từ biển xa, đảo xa
Những niềm tin của mùa xuân đầu sóng
Rừng hoa biển giữa bốn bề gió lộng
Gửi về em sức sống biển xa khơi.
Anh gửi em màu trắng nắng mây trời
Trên cánh chim hải âu mùa cá mới
Tình yêu theo những con tàu vẫy gọi
Thoáng một lần em có nhận ra không.
Em gửi anh đồng quê mùa mạ ngót!
Những em thơ chuệch choạc gót đến trường
Qua mưa bão đất chưa tròn hạt sống
Vẫn ươm mầm hoa thành trái yêu thương.
Ôi mắt em xanh màu xanh hy vọng
Đốt lòng anh truyền lửa xuống biển sâu
Mang hơi nóng tôi xanh nòng súng thép
Đẩy vươn cao những ngọn sóng bạc đầu.
Bao tháng ngày bao người ngóng về nhau
Em ngóng anh, anh ngóng về biển cả
Tình yêu em rực hoa, xanh biếc lá
Đẩy con tàu vươn mũi sóng đi xa.
Nơi đảo ấy cũng địa đầu Tổ quốc
Ngày nối đêm cắm sâu vào lòng đất
Bão tố bốn mùa gìn giữ biên cương
Gửi cho em một mùa nữa yêu thương.
15-1-2015
Đấtnước tôi ơi
Hùng thiêng mấy triệu năm rồi
Ai đếm hết những bước chân
Người đã đi dài theo lịch sử
Từ thuở Lạc Long Quân dắt con xuống biển
Mẹ Âu Cơ lên núi mây ngàn bay.
Tổ quốc tôi
Hàng vạn năm rồi nào ai có hay
Những mũi tên ngày xưa
Vẫn còn nhói đau trong hồi ức dân tộc
Những chiến hào vẫn còn tanh máu giặc
Rã thây phơi mủn đất biên cương.
Bom đạn còn vương theo dãy Trường Sơn
Chiến tranh vẫn còn neo khơi xa thẳm
Khi Trường Sa khát hoài bóng nắng
Và Hoàng Sa dậy sóng khuất trời mây.
Tổ quốc tôi đau lòng với máu đổ Trường Sa
Tổ quốc tôi căm hờn với máu nhuộm Hoàng Sa
Bình minh biến sắc hồng thành máu đỏ
Biển dâng trào nỗi hờn căm trong đó
Theo những con tàu đẩy sóng ra khơi.
Không có những bài ca ủy mị rã rời
Trong tiếng thét của ngọn cờ Tổ quốc
Đạp xuống đất những gì yếu ớt nhất
Xẻ Trường Sơn xây thành lũy sục sôi.
Ngọn gió chiều thành bão nổi lên rồi
Những lời ru đã thành lời xung trận
Biển êm ả đã dạt dào căm giận
Nhấn ngọai xâm vào sâu đáy đại dương.
Những bàn tay ve vuốt yêu thương
Đã trở thành những nắm tay sắt thép
Những đôi môi từng hôn nhau mãnh liệt
Đã cứng lên cắn nát cổ quân thù.
Đất nước yên bình trong xanh thắm trời thu
Giờ đỏ ngầu trong hào quang chiến đấu
Đạp sóng bạc đầu, ta nghênh mặt bão tố
Nghiêng sóng lừng nhấn hết ngoại bang kia.
Tổ quốc ơi
Nghe tiếng Người, tôi đứng dậy đi
Tôi xung trận để cho Người yên ả
Như đã ngàn năm sóng vỗ về bờ đá
Và tiếng ru miên man với thủy triều.
Ta yêu Người, ta yêu biết bao nhiêu
Trên chân ta mãi là người của đất
Trong ngực ta sóng gầm dữ dội nhất
Để cho Người mãi mảnh đất thương yêu!
VỀ VỚI BIỂN
Một ngày hè đưa em về với biển
Hãy nhìn kìa! Em thấy biển đẹp không?
Ngàn con sóng lướt xô lên bờ cát
Giỡn đuổi nhau tung vọt cầu vồng
Em từng đã ước ao về với biển
Tuy chưa hề ngỏ ý nói cùng anh
Như biết được điều em hằng mong mỏi
Nên hôm nay biển đẹp đến muôn lần
Nắm tay nhau trên bờ cát lặng yên
Ngồi ngắm sóng trào sôi lòng biển cả
Sóng mải vỗ , chỉ đôi ta êm ả
Dựa vai nhau nghe vời vợi sắc chiều
Có thấy không biển đẹp đến nhường nào
Sóng cùng sóng hoà vào thổn thức
Vui không em một chiều hè náo nức
Biển quê mình rừng rực nỗi khát khao
Dù một lần cũng đủ nói bao điều
Một lần thôi sẽ mãi là tất cả
Tay trong tay dìu nhau trên bờ đá
Ngược thời gian ta trở lại bắt đầu!!!
Phạm Ngọc Vĩnh