Hồn nhiên ta hồn nhiên em
Hồn nhiên con nắng về chơi phố
Lúng liếng môi cười vai áo ngoan
Không tu, vô tình ta đốn ngộ
Nắng cõi chân như dọi bóng nàng
Dứt áo trầm luân vòng hệ lụy
Sông nhỏ dòng đưa suốt cội nguồn
Gột rửa hình hài đau vạn kỷ
Bây giờ trời đất rộng yêu thương
Hồn nhiên em đến từ thiên cổ
Ở lại cùng ta nặng chữ tình
Vạt áo nâu sồng nghiêng cam lộ
Bụi trần ta đoạn gánh điêu linh
Từ tâm linh hiển vầng mây trắng
Bay giữa không gian cái gọi là
Vòng tay nhân đức như lòng Phật
Ôm hết đời ta mãi đậm đà
Hồn nhiên cánh diều em giữa ngọ
Vàng gieo trong gió thoảng lời kinh
Chắp cánh mơ ngoan bài hạnh ngộ
Cho đêm trăng hết lạnh riêng mình
Chuông gió gọi tên người lỡ vận
Dang rộng bình minh xin có nhau
Thắp nén hồng nhan đừng bạc phận
Soi bóng thềm quê đến bạc đầu
Hồn nhiên khúc khích từ bên đó
Trùng trùng âm vọng bến bờ ta
Trong vắt thuyền quyên bờ vai nhỏ
Trút hết hồn nhiên những ngọc ngà
Duyên trần như thế đây là Hạnh
Cười mắt từ bi đến nhiệm màu
Xóa tan lời khóc đêm mưa gió
Nhật nguyệt mừng vui mộng trăng sao .