Mẹ và Tổ Quốc
Tổ Quốc trong tôi đầu tiên là Mẹ,
Với bầu sữa căng đầy, nuôi tôi lớn khôn.
Tổ Quốc trong tôi đầu tiên là Cha,
Với bàn tay chai sần, xoa đầu tôi mỗi tối
Tổ Quốc của tuổi thơ có cánh cò lặn lội,
Trong tiếng Mẹ ru hời cùng cái vạc cái nông.
Là cánh võng trưa hè, là bếp lửa đêm đông,
Là cô Tấm đi ra từ quả thị,
Là Thánh Gióng quất roi cho ngựa hí,
Nên bụi tre làng vàng xém tận hôm nay,
Là cánh diều chở tuổi thơ lên tận tầng mây,
Nghe chú Cuội gọi Cha vì sợ trâu ăn lúa.
Trời mùa thu thẳm xanh như dải lụa,
Cánh đồng làng vàng óng tuổi thơ tôi.
Tổ Quốc lớn dần trong tiếng Mẹ à… ơi…
Trang sách mở chữ A… B cười nói,
Dưới mái trường quê,
Bầy chim sẻ ríu ran trong mái ngói,
Tiếng trống trường hối hả giữa mùa thi.
Tổ Quốc rộng dài theo mỗi bước chân đi,
“Từ mũi Cà Mau đến địa đầu Móng Cái…”
Bài thuộc lòng xưa cứ theo tôi đi mãi,
Mỗi tên đất, tên làng năm tháng hóa yêu thương.
Xa cách rồi mới hiểu hết quê hương,
Đêm nhớ Mẹ con thương từng mụn vá,
Trên vai áo Mẹ mang tháng ngày tất tả,
Nuôi con, chờ chồng đất nước chiến tranh.
Ngày đất nước đỏ sao cờ,
Tóc Mẹ hết màu xanh.
Ngày chiến thắng, Cha không về bên Mẹ!!!
Ngỡ vụn tan trong nỗi đau vò xé,
Hạnh phúc nào không nước mắt chứa chan.
Mẹ tìm trong mắt con , đôi mắt trẻ bình an,
Một khoảng trời xanh cội nguồn cuộc sống,
Cả quê hương như biển khơi sôi động,
Trả lại cho Người cuộc sống hồi sinh.
Con cứ lớn lên theo mỗi nhịp bình minh,
Bằng dòng sữa quê hương trộn đắng cay đời mẹ.
Ôi nỗi đắng cay, Mẹ không hề san sẻ,
Nên trong lòng chữ Mẹ… quá yêu thương.
Trên nẻo đường xa con nhớ quê hương,
Tiếng Tổ Quốc đâu chỉ là sông núi,
Là dáng Mẹ sớm chiều cắm cúi,
Cơn lũ tàn đỡ cây lúa đứng lên.
Con thương tiếng trở mình của Mẹ đêm đêm,
Đất nước gian nan, tháng năm vất vả.
Quê hương ơi, chúng tôi đi trăm ngả,
Vẫn hướng về Người như suối đổ về sông,
Mỗi bước con đi, mang theo tình Mẹ,
Ấm áp, trong ngần sớm sớm những vừng đông.
Kharkov mùa thu 1982