Mẹ
lập thân tối hạ thị văn chương
câu ấy người xưa răn vẫn thường
có phải vì thế mẹ hay cấm
con gái đeo mình với bi thương
mẹ nói thơ ca là chiến trường
cuộc sống văn đàn rất nhiễu nhương
nhà văn cầm bút như cầm súng
bao nhiêu máu đổ thấm từng chương
mẹ chẳng vui gì đọc thơ con
những câu buồn bã, lời nỉ non
những đêm thao thức không ngủ được
mẹ cũng nằm vương giấc chẳng tròn
mẹ thương con gái tuổi còn son
mà trái tim non sớm mỏi mòn
trong lồng ngực nhói ngàn cơn nhớ
về một mối tình đã héo hon
mẹ nói sống đời nhiều mộng mơ
coi chừng nhận lại toàn thờ ơ
người qua kẻ lại kim tiền nặng
ai rảnh rang đâu nỗi đợi chờ
mẹ nói con ơi con quá khờ
đối nhân xử thế chẳng biết cơ
nếu mà mai sau mẹ có nhỡ..
biết lấy ai bao bọc con thơ
xin mẹ đừng ngại những vẩn vơ
cuộc đời này đong lắm nghi ngờ
con chỉ mong làm cơn gió nhẹ
dịu mát căn phòng mỗi tinh mơ
con viết văn chi mẹ đừng sợ
con thức sớm hôm mẹ đừng chờ
trót đem nỗi lòng thương câu chữ
chỉ bởi mong đời bớt chơ vơ.
MẸ ƠI
Mẹ ơi, tép dập rang khô
Cà giòn, mắm chắt ngày xưa có còn
Dưa chua vẫn lựng mùi thơm
Hương cơm bốc khói , tay đơm mẹ nhìn
Bát đầy mẹ sẻ phần con
Bát vơi mẹ lặng, nồi còn hay không !
Chờ con bên bụi tre song
Buổi tan lớp học, mẹ mong cồn cào
Bóng trưa, dáng mẹ lao chao
Bao lần đến lớp, mưa rào mẹ thương
Đồng làng một nắng hai sương
Dồn cho con buổi đến trường chăm ngoan
Hôm nay con trở về làng
Bóng mẹ đã khuất . Khuất hàng tre song
Tường rào gạch đỏ , sơn cong
Mẹ đâu rồi! Dáng lưng còng ngày nao
Hồn thơ con thả trời cao
Tạc hình của mẹ nhuộm vào bầu thơ.
Phạm Ngọc Vĩnh