Nỗi niềm xuân
Theo Xuân giã rừng về thăm phố
Lạ lẫm nói cười , lạ cảnh xưa
Ký ức xem chừng đà loang lổ
Dáo dác mình ên, bỗng hóa thừa
Xênh xang xiêm áo người trẩy hội
Quán cóc ta ngồi tắm bụi bay
Rượu nhạt dăm chung mừng Xuân tới
Ưu uẩn điều gì xui mắt cay
Nhàn nhạt đường hoa tay người dựng
Mà thương bụi trúc ngả lưng đèo
Cung hỉ , phát tài tung rồi hứng
Chợt thèm tiếng hạc tối trong veo
Mấy thằng bạn cũ giờ đâu biệt
Lếch thếch hình nhân giữa phố phường
Em nữa, bây giờ còn xuân biếc?
Khôn chừng hóa thiếu phụ Nam Xương
Thăm phố dăm ngày buồn mấy bận
Hoa tươi mà chốc bỗng hoa tàn
Góc cũ còn nguyên sầu di hận
Khẽ khàng cơn mộng mị mùa tang
Một tuổi theo Xuân, sầu thêm tuổi
Sương khói thời gian thêm nếp nhăn
Cố nhớ càng quên, ta ngu muội ?
Một thoáng chân dung cũng bẽ bàng
Nguyên tiêu trăng lạnh chơ vơ quá
Lịm giữa đèn giăng chốn hội hè
Chuông mõ lao xao người vội vã
Bồ tát bật cười ai có nghe
Nhặt cánh mai tàn nghe Xuân hết
Thôi về cùng núi với ngàn hoa
Buồn lắm mà buồn chi nào biết
Chỉ thấy chiều phai phủ bóng ta.