Mùa dịu dàng
Em dịu dàng đưa tiễn một mùa mưa
Mùa chẳng có anh và mùa không có nắng
Sài thành chênh chao mùa những con đường vắng
Em một mình lặng bước đợi mùa xa
Em dịu dàng đứng ngắm một mùa qua
Mùa yên bình cho em thôi đợi
Anh bất chợt mang mùa rất mới
Em dại khờ mong mãi một mùa mơ
Em dịu dàng cất giữ một mùa xưa
Mùa qua rồi nhưng chưa thôi khắc khoải
Em giấu mùa tìm anh mê mải
Bỗng chạnh lòng… mùa khe khẽ trên tay.