Qua sông Vệ
Nhơn Lộc mùa mưa trắng xóa đồng
Ngày buồn vắng ngắt tối thời đông
Chênh vênh vài quán đèn le lói
Chỏng chảnh trên quầy sữa mấy lon
Sáng nghe tiếng súng xé màn sương
Hẳn là biệt kích núi Định Cương?
Hớt hơ hớt hải dăm bà thím
Vội vội vàng vàng mấy chú dân
Vài cô du kích súng trên tay
Nào ai còn tiếc giấc ngủ say
Nghe tiếng gà rừng xa xa gáy
Mơ mái tranh nghèo vạt khói bay
Mỗi lần lấy gạo xuống An Ba
Đường mòn lau lách cứa thịt da
Du kích ẩn đâu mà thoắt hiện
Mìn chông… giặc đến khó đường qua
Giao Chỉ soi mình bên dòng nước
Bờ tre sóng vỗ khúc sông cong
Giặc hốt dân vào ấp chiến lược
Chẳng sao nhốt nổi bóng trăng tròn
Đèo vắng mùa mưa lạnh gió hờn
Vẳng tiếng cọp gầm đỉnh Đức Sơn
Đồng hoang Ngọc Dạ còn Mỹ lết
Gió mách giùm ta khói thuốc thơm
Vành mũ tai bèo ướt đẫm sương
Quân ta phục kích ở bên đường
Mong ước ngày mai trời hửng nắng
Hòa bình hạnh phúc khắp quê hương
Nhớ đêm Rằm ấy qua sông Vệ
Tôi rót trăng đầy ắp bi đông
Cơn khát chiều thu vàng sắc lá
Em ơi còn nhớ nước trăng không?
Quảng Ngãi 1971