Quà xuân dâng Mẹ
Tháng Một
19
Xa rồi cái thuở đôi mươi
Sương buông xuống tóc, da mồi chân run
Xuân đi, guốc dép dẫu cùn
Lối khuya gậy trúc vẹt mòn màu sương
Con thì đứa giận, đứa thương
Vẫn nâng niu suốt chặng đường gần xa
Dầu vơi bấc lụi tuổi già
Khổ thì nương chốn vào ra âm thầm
Mùa về tính tháng, tính năm
Mẹ mong mưa chữa lỗi lầm chồi tơ
Nén hương cháy giữa ban thờ
Rủi may là vận biết giờ về chăng
Linh thiêng hoá giải nhọc nhằn
Cài then mẹ vẫn băn khoăn một mình
Cau trầu cay nỗi lặng thinh
Thôi thì ấm áp chút tình già nua
Gió đi trảy hội qua chùa
Nhớ xuân cho mẹ được thua cũng ừ.
Dù mẹ đã đi xa
Nhưng lời cũ thật gần
Mẹ nấc khẽ trong đêm
Những lời nhắc mưa xa:
“Ôi đứa con khờ dại
Vẫn hay ngại học bài
Mai này bao chướng ngại
Có vào được tương lai?”.
Mẹ hỡi, hãy cho qua
Bao ngày vẫn dại khờ
Mẹ hỡi, hãy cho qua
Con giờ đã khôn ra
Dẫu khó khăn chừng nào
Cũng lao vào học hoài
Cho ngày mai sáng dạ
Sẵn sàng gặp chông gai
Khi con ghanh đua bạn
Mẹ rằng con nên nhẫn
Khi con khôn ra rồi
Mẹ cười, nói xa xôi:
“Một ngày còn mải chơi
Một ngày còn hụt hơi
Để mặc đời dạt trôi
Con biết bay chốn nào”!
Mẹ cứ mắng con đi
Con mừng nếu mẹ về
Lời cũ vẫn nâng niu
Con thường nhớ trong mơ
Những ý xưa vàng ngọc
Nhắc con đừng lầm lạc
Công mẹ xưa đã dạy
Nhớ một đời không quên
Mẹ hỡi dẫu đi xa
Nhưng mẹ vẫn hiện về
Lời mắng cũ năm xưa
Nay thành quá thân thương
Nên đứa con khờ dại
Đã không còn lạc đường
Đâu còn lo chướng ngại
Chắn đường vào tương lai.