Tản mạn đêm
Tháng Bảy
12
Phố cựa mình vào đêm
Con đường vắng buông màn đi ngủ
Em tiếc gì bàn chân xưa cũ
Bước lạc dòng thời gian
Trời không sao, gió trút thở than
Cây xạc xào miên man nhiều suy nghĩ
Anh hay ai làm em buồn đấy nhỉ?
Thương nhớ rồi, quên chẳng thể quên
Anh xa rồi nỗi nhớ gọi tên
Con đường nhỏ dẫn em về ngày cũ
Và con đường buông màn đi ngủ
Gió nhắc gì nhạt mắt em mưa