Trầm
Tháng Mười
14
sau mỗi buổi tăng ca
anh trở về nhà
căn phòng của chúng mình
thơm một mùi thật lạ
là viên trầm thảo mộc
em đặt từ Bắc Giang
em bảo
nó tốt cho bệnh xoang
vả lại
còn giữ ấm nhà cửa
anh mỉm cười
kéo em vào vai tựa
tình yêu của chúng mình
đủ ấm suốt trăm năm
thế mà
anh đã nhầm
khi tin mộng mơ là đời thật
khi tưởng tình yêu đẩy lùi vật chất
trong cơn say ngầy ngật
đã để vuột mất em
em xoay người đi
một lần thôi
thế mà mãi mãi
gương mặt anh ngây dại
một lần thôi
mà thất bại cả đời
lâu lắm rồi
anh mới trở về nhà
gọi em ra mở cửa
đón anh chỉ là vôi vữa
và vách tường lặng câm
anh đốt lên một viên trầm.