Và tất cả
Tháng Bảy
3
và tất cả cuối cùng rồi cũng hết
sẽ qua đi thao thiết những hoa mùa
con chim nhỏ thôi còn thiêm thiếp ngủ
đôi cánh buồn giăng kín một cơn mưa
rồi sẽ hết những tháng ngày nhung nhớ
người xưa kia nay cũng đã chia lìa
thành phố nhỏ như đôi bàn tay nhỏ
ta tay này người ấy ở tay kia
rồi sẽ hết những tháng ngày phiêu lãng
kẻ lãng du dừng bước trước hiên nhà
bao mơ ước một ngày chào giã biệt
ta trầm mình trong thế giới bao la
ừ tất cả cuối cùng rồi cũng hết
vui hay buồn nào có nghĩa chi đâu?
con đường nhỏ bây giờ ta vẫn bước
vẫn bước đi và chẳng muốn quay đầu
Bài thơ rưng rưng một nỗi buồn và thật suy tư. Dường như tác giả vừa kết thúc một cuộc tình sau khi đã trải qua “những tháng ngày nhung nhớ”, đợi chờ, mong ngóng, hi vọng … và còn nhiều những sắc thái khác của tình yêu. Những hương vị đã làm người ta lâng lâng trong hạnh phúc khi yêu và cũng làm người ta tê tái mỗi khi nhớ về, lúc cuộc tình tan vỡ. Hình như nỗi buồn trong tim tác giả đã chiêm nghiệm từ rất lâu rồi, nỗi buồn thường trực của một tình yêu đã gần như vô vọng. Cái lẽ ra đã kết thúc từ lâu bây giờ mới kết thúc. Chấm dứt những ngày buồn thương để bắt đầu những ngày chênh vênh, hụt hẫng, dù là người ấy hình như đã thật sự rất quyết tâm. Lâu lắm rồi, tôi mới được đọc một bài thơ hay như thế. Mặc dù nghệ thuật ngôn từ chẳng có gì là hoa mĩ, độc đáo, nhưng câu thơ nào cũng trĩu đầy tâm trạng, nên khi đọc thơ, có một cái gì đó làm người ta chợt thấy chạnh lòng, day dứt không yên. Chiều nay, những kỉ niệm cũ trong tôi chợt ùa về, “những tháng ngày phiêu lãng” của một thời … hình như ai cũng có.