Tháng Mười Hai 1

Tôi chợt thương mình như yêu lấy cơn mưa
Dù xa lắm trăm điều em đã hứa
Ta rất gần trong không gian, cả thời gian nữa
Nhẩm niềm tin như đếm lá trên đầu

Đã bao lần đưa tay hứng hạt ngâu
Tôi gìn giữ, cả dấu chân người lạ
Mỗi mẩu chuyện không đầu đuôi gì cả
Em huyên thuyên, tôi đứng khấn mùa tan

Thực tình thì chỉ nắng biết lang thang
Lối vắng đó bây giờ ai đợi nữa
Hay vì nhau còn dăm ba đôi lứa
Hương hoàng lan khuya lại ghé ân cần

Mưa cứ thừa đừng tiếc mãi bàn chân
Nắng lỡ thiếu phôi phai đừng giữ lại
Cho giấc ngủ thôi mớ lời ngây dại
Dẫu cô đơn vẫn chờ trước sân nhà

Những giận vờ hờn vặt của ngày xưa
Như mưa nắng đã thời hiền hậu nhất
Sẽ cay mắt đem trả vào ký ức
Ta tựa đầu khoảng trống gọi ta ơi