Tháng Bảy 9

Anh lại về phía cuối con đường,
Nơi gót chân em vừa trở giấc
Tìm lời ru,
Mà viên đá cuội, đã có lần
Mượn làm trò chơi thế kỷ.
Bên khóm lau già
Dòng nước bỗng dưng thao thức:
Hạnh phúc nào như cát pha lê …?
Nắng cuối ngày quàng khăn
Hôn núi chào tạm biệt,
Để lại một vùng xanh mơ ước,
Tình yêu trổ nhánh phiêu bồng…

Em ơi!
Bởi xa mặt cách lòng
Tháng năm chạy về muôn nẻo
Ngày trở lại
Có khi nào trăng buồn hóa đá ?
Đời lại khắc tên mình.
Rồi lại nhắc qua loa trong miền nhớ
Bâng khuâng ai đợi chờ ai ?
“ Tóc mây sợi vắn sợi dài ”
Bị roi đời quất lên tơi tả
Dẫu vết tích không hằn
Mà nỗi đau không mùa cấu xé.

Cứ đi đi …
Va chạm với cuộc đời
Mới hiểu được hôm nay là quá khứ.
Xốc vác nỗi đau
Đến tận cùng,
Vo viên ném vào huyệt lạnh
Cỏ đêm cựa giấc nhu mì.
Cô đơn xếp lại đời mình
Thấy thiếu đi một thủa
Cà – phê đắng đem hòa vào mộ nhớ
Nên bài thơ mãi cứ tựa “không đề”.
Lao xao vạc gió phất phơ
Trải chăn đón mùa sót lại,
Bất chợt nghe bầy lá hát:
“Ngẩn ngơ hạ vàng
Hoang vu xác nắng
Cánh gió mong manh, chở được tình ai?
Chiều ơi, buồn giăng sương nơi nơi!
Chiều rơi, đàn ai sao chơi vơi…”.

Cũng vậy thôi, cứ gì trăn trở?
Chỉ chạnh lòng nhớ quá một làn môi.

Ngày ấy, sao trời thưa thớt lắm,
Lúc có em qua
Cuộc sống chẳng cần đèn.
Ai xui chi thằng Cuội
Đem thuốc tiên về trồng ?
Để một đời giam trên cung nguyệt
Cứ mỗi độ trăng tròn
Gửi buồn vào chiếc lá
Thả vào trần thế
Con cá háu ăn đớp được,
Đời – thêm – một – chút – vui – buồn !
Kể từ đó, ai ngờ
Người đời học đươc
Vác si về cuối phố trồng.
Một lần nữa, nhân gian
Điểm thêm chút màu nhung nhớ.
Thơ tình từ đó ra đời …
Thắm thiết
Phân ly
Bốn mùa là nơi chia sẻ.
Bấu víu
Đê mê
Nụ hôn sau cùng trao gửi
Buộc lòng phải hẹn kiếp sau.
Cái bắt tay nhau
(Nào ngờ), giờ là lần cuối.
Nào phải ngượng ngùng gì
Mà như một việc làm thủ tục,
Rồi lại thành kỷ vật của một đời…!
Người bảo rằng: sống khắc dạ, chết mang theo.
Anh sợ không có kiếp lai sinh
Nên đem khắc vào vách núi.
Thời gian có bào mòn,
Có làm tật nguyền hồn đá
Nữ Oa cũng khéo léo chữa lành.

Theo con thuyền chở gió hồi sinh
Tìm lời ru của ngàn năm trước.
Để bất chợt một chiều ngồi hát,
Trong tiêu sơ, anh giật mình.
Nắng lướt qua mành – thành cổ
Vâng, anh sợ thành cổ rêu phong.
Nghe họ bảo đời không như cổ tích
Anh sợ mình không là cổ tích của riêng em.