Tháng Mười 25

Trùng trùng dốc
Trùng trùng đèo
Trùng trùng những xanh non biếc núi
Tôi đi về phía Người
Ơi ! Damb’ri
Người đàn bà của núi rừng ơi !
Xõa tóc bao đêm ngày chờ chồng chờ con từ thủa còn xanh và tự bao giờ bạc trắng?
Nước mắt đâu còn thành giọt mà tỏa thành sương bụi li ti giăng giăng để ấp ủ những xanh chồi.
Người đàn bà đơn côi
Đến đất vẫn mãi nhớ tiếng reo cười và cả lời nỉ non than thở
Đến nước lạnh lùng mà phải yêu từng sợi buồn dang dở mãi không thôi
Người đàn bà của núi rừng và của tôi ơi !
Đến bao giờ mái tóc của Người xanh trở lại ?