Tháng Bảy 11

Anh còn nhớ
Ngày cuối cùng ta đối diện với nhau?
Một ánh mắt buồn
Xa xăm, hoang vắng.
Và đôi mắt kia
Lệ đẫm hoen mi…

Có bao giờ anh thấy lại được chăng
Màu nắng nhạt giăng giăng
Trên tàn cây đã phai màu nhung nhớ?
Buổi chiều ấy dường như yên ả quá
Gió không thể lấy gì
Ngoài những tiếng thở phôi pha.

Em còn nhớ
Lần cuối cùng ta đã ở bên nhau.
Thật gần kề trên một băng ghế cũ.
Mà với em như nghìn trùng xa cách,
Bởi ta chẳng có gì
Để đánh đổi một cái ôm.

Chiếc lá nhỏ vương lại mái tóc xanh,
Em dịu dàng đợi chờ anh lấy hộ.
Ngờ đâu, thói quen ấy
Đã rơi vào quá khứ.
Đành để cơn gió chiều làm điều đó thay anh.

Em sẽ còn nhớ đến bao lâu
Băng ghế ấy, hàng cây và nắng nhạt…
Anh có như em
Đã bao lần tự hỏi:
Khi đứng lên mà bước về hai phía,
Phải chăng, những cái ngoảnh đầu lỗi nhịp
Đã khiến ta cảm thấy thật cô đơn?

Lần cuối ấy để lại những đớn đau?
Không! Thật ra, chỉ một băn khoăn nhỏ.
Vì ngày ấy sẽ không là mãi mãi
Vì đã quên hẹn ước cho mai sau
Ta biết làm thế nào
Khi lại đối diện nhau?