Tháng Bảy 8

Em đi tìm ngọn núi rất xanh
Dưới gốc cây rất xanh em chôn hũ buồn xuống đó
Ngàn năm gieo gió
Gặt vi vu
Em chờ cho giấc chiêm bao ngủ vùi
Nằm mơ những chênh chao rát nắng
Bài thơ thinh lặng
Ru nỗi đau

Em tìm về vườn cau
Nơi giây trầu ngày xưa giận hờn rồi trốn biệt tăm mãi mãi
Ở chỗ rễ non hằn lên vết loang kinh hãi
Màu máu đỏ lừ

Em thổi triền cỏ may bay, bay đến độ hao hư
Tím ngắt như tứa nhớ
Tuổi thơ trôi qua nhưng một đời vướng nợ
Cái trắng trong

Em chẳng dám ra sông
Cởi vạt áo mười lăm để gột hết bùn nhơ mười sáu
Trăng non ủ dậu
Một mùa héo hon…

Em trở lại ngọn núi xanh xưa xa… Nhưng bỗng chẳng còn
Hũ buồn cũng xanh, ngọn gió cũng xanh, vi vu xanh lắm
Chợt hiểu mình đang dẫm
Bình yên

Giấc mơ giữa cỏ xanh nhoẻn hiền
Nhắm mắt hiểu rằng một mùa xanh qua đi, sẽ ùa len bao mùa vàng hoa cải
Chỉ sợ không đủ trắng trinh giơ ngón non nhòe hái
Nỗi đau còn vương…