Tháng Bảy 19

Ngày nhỏ một lần tôi bị gai đâm
Không phải vào chân
Mà lại vào lưng
Không nhổ được nên đau mà nhớ mãi

Thuở nhỏ có những ngày tôi chịu đói cơm
Rồi một bữa nèo mẹ cho củ sắn
Bóc ăn sống và say
Trời đất quay chong chóng

Lớn lên đời cho thêm nhiều nỗi đau
Rồi thành dạn
Rồi quên
Không nhớ nữa

Để đến một ngày thần ái tình bắn mũi tên vào tim
Như là nỗi đau, như là dịu êm
Như thể no say, như thể là đói khát
Như vừa tỉnh ra, như vừa ngây ngất

Rồi nàng bảo tôi
Rằng anh hãy quên!

     Ừ thì có nhớ đâu em
Mà quên hết mọi nỗi niềm thì đau