Tháng Bảy 15

Em đứng đó, như một vầng lửa đỏ,
Ngời sáng lên, mỗi độ hè về,
Như nốt nhạc cao vút bay theo gió
Giữa bè trầm êm ả xóm làng quê…

Bỗng chiều nay, đất trời gầm rú,
Vùi dập em trong giông tố phũ phàng.
Em ngã vật, ngang một tòa tháp đổ,
Mà hồn thiêng lên tận cõi mênh mang…

Em đã chết. Nhưng bao niềm thương tiếc
Vẫn dành cho em, cho trọn vẹn mọi bề.
Dọc đường làng, mỗi khi ta dạo bước,
Vẫn thấy hình bóng em rực rỡ đất Nộn Khê!

01-11-2012