Tháng Mười Một 25

Tặng Vy

Rồi một mai ta về lại vườn xưa
Gốc so đũa chập chờn hoa rụng trắng
Con ngõ sau lao xao ngàn bóng nắng
Ước mộng đầu theo khói bếp bay cao

Trả thời gian, ta từ cõi chiêm bao
Về trường cũ ngồi chờ hoa phượng rụng
Chờ người đến nhặt về chơi ghép bướm
Hương sắc này trang vở giữ đừng phai

Người đi qua cầu để gió reo hoài
Trong ký ức như mới vừa ghi chép
Mai ta về, xin một lần trời đẹp
Như thuở nào mây trắng, nắng bên sông

Mai ta về thả diều biếc lên không
Bờ ruộng nhỏ, một ít bùn lấm áo
Một bóng cá đớp bông bèo hư ảo
Tiếng chim chiều, bờ tre cũ xa xưa

Đường gập ghềnh bánh xe đạp buổi trưa
Ai đứng đợi bên bờ dâm bụt đỏ
Mai ta về chờ cơn mưa cuối hạ
Có cầu vồng dọi nắng xuống hai vai

Mai ta về ngôi tháp cổ chiều mưa
Dấu chân nhỏ nhạt nhòa trong cỏ ướt
Dấu xe ngã trên quãng đường trơn trượt
Vẫn vẹn nguyên ta với những đêm dài

Cánh chim chiều có mỏi cuối đường bay
Mà hờ hững giữa chân trời mờ nhạt
Mai ta về ai có còn ngồi hát
Lại bài ca Niệm khúc cuối một lần

Dưới thềm xưa hoa vàng nở bâng khuâng
Lê gót cũ mai ta về nắng xế
Đời chật hẹp mỏi mòn bao dâu bể
Rồi mai ta về, hết nợ phong trần

Dẫu một lần cũng xin trả trần gian
Vào mây núi, gió ngàn, hoa bướm thắm
Nhẹ lòng ta một ngày không xa lắm
Nơi đã từng lặng lẽ bước chân đi

Sài Gòn, 11.06.2014