Tháng Năm 17

Mẹ sinh ta buổi đẹp trời
Mà khi ta bước vào đời… Buồn không!

Ta như một kiếp sầu đông
Bờ quê vắng lạnh thầm trông nắng kề
Bâng khuâng giữa buổi xuân – hè
Em quên xoan tím khi về thành đô
Hoa tàn rụng xốp đường mơ
Ai về gom vén vần thơ cho mình?

Mẹ sinh ta mùa duyên tình
Mà ta lại cứ hoá thành sầu đông
Lá vàng một cõi mênh mông
Cũng luân hồi đó mà không hết buồn!
Tình trần lắng giữa vô biên
Vẫn ngân rung với một miền vời xa…

Sầu đông – Sầu đau – Sầu thơ
Mẹ cho buổi ấy ta chưa biết sầu
Ta ru mình điệu ơ ầu…
Trở về với thuở ban đầu tinh khôi…