Tháng Bảy 14

Ðánh chén nửa vầng trăng thôi nhé
Nửa kia làm võng tự ru ta
Có bước xin chân người khe khẽ
Vàng rơi chưa chín mộng giang hà

Góc hè phố cũ đêm soi bóng
Một mảnh ta gầy đọ mảnh trăng
Sấp ngửa bàn tay trôi tuyệt vọng
Khập khiễng đời treo mộng vĩnh hằng

Thần linh bỏ trần gian đi mất
Bám víu vào em quên đời hư
Hiu hắt che tay ngày giấu mặt
Ân sủng dội về đêm trầm tư

Có khóc, vai gầy em, ta tựa
Áo hoa độn cỏ, gối mơ hiền
Sáng mai lệ khô như đã hứa
Vòng đời thư thả hẹn tơ duyên

Bình sinh ta vốn hiền như đất
Rong giạt trần gian chuyện khóc cười
Xưa em từng bỏ ta đi mất
Bây giờ hạnh ngộ nửa đời xuôi

Thao thức trắng đêm cùng trăng lạnh
Chuông gió chiêu hồn bao kiếp xưa
Guốc mộc nhịp tình em kiêu hãnh
Ở lại cùng ta có kịp vừa?