Tháng Bảy 14

Người đi bỏ lại tinh cầu lạnh
Thãng thốt tìm quanh ngày âm u
Chẻ trắng chiêm bao đêm ngất tạnh
Vạt áo ngậm sương hóa lệ mù

Người mang theo ánh nhìn cong cớn
Ðỏng đảnh môi thơm tiếng ngạo đời
Phía đó ngày đêm người có lớn?
Bên này ta già cả cuộc chơi

Cũng hàng cây gác dài theo phố
Lá vẫn khoan thai chọn chỗ nằm
Ta thiếu bàn tay mà dư chỗ
Hồn buồn mục rữa suốt nghìn năm

Người đi một chuyến là xa mãi
Mặt trời thôi ấm những dòng sông
Vá víu chút chiu tình non dại
Hành trang lầm lũi gót rêu rong

Ngửa mặt nhìn trăng phơi nhợt nhạt
Tịch lặng bao vây đến rợn người
Thổ huyết ngâm vần thơ kiêu bạc
Gửi người phương đó ánh sao rơi.