Tháng Mười Một 17

Đã lâu rồi tôi chẳng làm thơ
Đời tôi giờ yên phẳng như tờ
Còn đâu sôi nổi thời trai trẻ
Chẳng buồn đồng vọng những ước mơ

Tôi nay đã có một gia đình
Một mái nhà nho nhỏ xinh xinh
Một việc làm tốt lương rất hậu
Một cuộc sống chan chứa những tình

Tôi cũng mới gặp lại mẹ già
Đàn em giờ đã lớn gấp ba
Mười mấy năm mơ ngày đoàn tụ
Từ nay tôi đã hết nhớ nhà

Từ nay tôi đã thấy yêu đời
Đã thấy lòng ngập những niềm vui
Tôi chẳng còn là tôi thuở trước
Phải chăng tôi cũng chỉ là người?

Phải chăng sung sướng là cái tội
Khi quê hương còn đau khổ điêu linh?
Phải chăng hạnh phúc là lầm lỗi?
Băng khoăn tôi cứ tự hỏi mình.