Chia tay Hà Nội
[…]
Mai rồi xa
Chẳng có hoa rơi cho ta đỡ nhớ
Ta mang theo những đêm hà nội phố
Hao gầy thêm một dáng kinh kỳ
Nụ hôn nào là nụ hôn chia ly
[…]
[…]
Mai rồi xa
Chẳng có hoa rơi cho ta đỡ nhớ
Ta mang theo những đêm hà nội phố
Hao gầy thêm một dáng kinh kỳ
Nụ hôn nào là nụ hôn chia ly
[…]
[…]
Bây giờ em đã lấy chồng,
Rào xưa, dậu mới đường không lối vào.
Ðâu còn trăng sáng bờ ao,
Ðể ai đứng đó nao nao nhớ mình.
Trách người, người đã vô tình,
Người sang bến mới, người nhìn trăng rơi.
[…]
[…]
Khoảng cách em và anh
Chênh vênh dốc một phần ba thế kỷ
Đời xâu chuỗi luật lề phi lý
Mặc con tim lý lẽ riêng mình
Anh lặng ngẫm trước lằn ranh lý trí
Phía em mơ hóa thạch một bình minh
[…]
[…]
Bao kỷ niệm còn nhớ mãi,
Mong một lần về thăm.
Đi tìm những dấu chân
Một thời thanh xuân vụng dại.
Nhớ những sáng hè mưa rơi
Và nhớ những chiều đông tê tái,
Hà Nội luôn nồng ấm tình người.
Đã ba mươi ba năm rồi,
Em ơi !
Phố cổ có còn như ngày ấy ?!
Háo hức về thăm chốn xưa
Quán cũ im lìm cửa đóng
Bỗng nghe con tim xao động
Một thoáng buồn…
[…]
Anh khao khát trăng này em sẽ đến
Ngõ rêu phong chợt ấm gót xinh mềm
Nhà Bên Sông nghe mái chèo khỏa nước
Mắt buông hiền mi chớp sáng ngoài hiên!
Vòm trời cũ đã bao mùa quên lãng
Trong chiều nay mở hết chân trời
Vầng trăng hẹn ngập chìm trong quá vãng
Lại nghiêng thuyền mộng ảo hướng xa xôi…
[…]
[…]
Để sau
lìa bỏ cõi trần.
Gặp nhau
chín suối,
lại thành
tri âm !
Anh không kể cho em mùa thu
Thương em buồn
Bởi thu chín nhưng thu đang rụng lá.
Anh kể cho em những mùa xuân xưa lạ
Ta như đôi chim ríu rít chuyền cành
Em sà xuống bên anh
đôi cánh mềm ấm áp
Ta chia nhau hạt thóc vừa mót được
Ở cuối cánh đồng…
[…]
[…]
Ơi ! Damb’ri
Người đàn bà của núi rừng ơi !
Xõa tóc bao đêm ngày chờ chồng chờ con từ thủa còn xanh và tự bao giờ bạc trắng?
Nước mắt đâu còn thành giọt mà tỏa thành sương bụi li ti giăng giăng để ấp ủ những xanh chồi.
Người đàn bà đơn côi
Đến đất vẫn mãi nhớ tiếng reo cười và cả lời nỉ non than thở
Đến nước lạnh lùng mà phải yêu từng sợi buồn dang dở mãi không thôi
[…]